Bạn còn nhớ món quà đầu tiên của bố là gì không? Có bạn nhớ, có bạn không, có bạn thì lẳng lặng “Tôi chưa nhận món quà nào từ bố”.
Hồi bé, chúng ta quá quen với hình ảnh khi bà, khi mẹ đi chợ về những đứa cháu đứa con đều mong ngóng những “đồng quà”. Đơn giản đó chỉ là chiếc kẹo, một món đồ chơi nhỏ, chiếc bánh… nhưng nó đầy cảm xúc. Cảm xúc không chỉ với tuổi thơ mà ngay cả khi lớn lên những “đồng quà” vẫn khiến bất cứ ai xao xuyến.
Tôi luôn tự hỏi, vậy bao đời nay, những đứa con đứa cháu luôn định hình, luôn ngóng đợi những “đồng quà” ấy từ bà từ mẹ, liệu có bao giờ mong rằng nó đến từ chính bố mình? Tôi còn nhớ 3 “đồng quà” của bố từ khi còn nhỏ. Lần thứ nhất là miếng bánh rất lạ trong chuyến bố đi công tác miền Nam mang về, lần hai là chiếc kèn bé xíu trong lần đi chơi đền Trần, và lần 3 là những bát phở trong giai đoạn gian khó vào Nam cuối mỗi năm học những khi đạt học sinh giỏi. Đó luôn là những kí ức đẹp.
Khi lớn lên, rồi bắt đầu làm bố, vợ tôi là người vẫn đi chợ, đón con ở trường về, vợ luôn có “đồng quà” nhỏ cho con. Có lần tôi đi đón con thay vợ, vợ tôi dặn “Chồng mua một chiếc kẹo hay chiếc bánh cho Tun, kẻo con ngóng”.
Hóa ra “đồng quà” nó quan trọng lắm chứ, nó góp phần xây dựng nên những mảnh ghép kí ức tươi nguyên, góp phần tạo nên sợi dây tình cảm ngỡ như vô hình, là nơi thắt chặt yêu thương… Vậy mà những người bố như tôi thường không hiểu và đang dần đánh mất đi cơ hội “hiểu con” của chính mình.
Từ ý nghĩ ấy, tôi mong muốn lập nên Quà Của Bố (quacuabo.vn) với hy vọng gom góp những “đồng quà” nho nhỏ, không chỉ cho con mà cho cả gia đình. Những món quà về sức khỏe và những giá trị văn hóa từ những điều giản đơn nhất.
Vẫn mới một hy vọng, từ món quà đầu tiên này tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm và phát triển thêm những món quà thú vị khác trong thời gian ngắn sắp tới. Đơn giản thôi, tôi muốn bố cũng sẽ tham gia vào công cuộc xây đắp những kí ức đẹp cho con về tuổi thơ, về những “đồng quà” đầy những yêu thương.